Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012

Bình an nhé



Sáng. Mở mắt tỉnh dậy, nhìn qua cửa sổ, ánh sáng le lói vào phòng, em cảm thấy có điều gì đó buồn vô hạn. Lại một ngày mới bắt đầu với bao dự định, nhưng em chưa làm được điều gì cả. Chỉ luẩn quẩn trong căn phòng, nghĩ về cuộc sống, tương lai và nhiều thứ. Hạnh phúc, tình yêu, những thứ khó kiếm tìm ấy với em mà nói thật mong manh. Em lại dậy, chuẩn bị đi làm và cố gắng nghĩ tới những việc để qua một ngày cho nhanh. Bao ngày nay em vẫn thế, vẫn lặng lẽ bước chân đi như vậy, bình yên đến lạ! Ngày. Em mệt mỏi với bộn bề công việc trước mắt. Ngổn ngang đó nhưng em chẳng thể tập trung làm được gì, bởi tâm trí em luôn luẩn quẩn hình bóng anh, người em đã từng yêu thương và mong muốn được tựa vai vào. Em đã từng biết yêu, đã từng khóc, từng cười, từng hạnh phúc, từng đau khổ về tất cả những gì diễn ra xung quanh mình. Em tự hỏi, tại sao mình lại yêu anh nhiều đến thế? Hết giờ làm. Em trở về với căn phòng trống trải. Bao nhiêu thứ cứ diễn ra trước mắt, vậy mà em cứ đi vô định, công việc quen thuộc tới nỗi em không còn ý thức được mình đã làm tới chỗ nào, làm ra sao, thất bại bao nhiêu lần và có ai đứng bên cạnh đang nhìn vẻ thẫn thờ của em không nữa. Em mệt mỏi, sống cho qua những ngày đầy mệt mỏi này Cơn mưa rào bất chợt. Em chợt nhận ra thời tiết hôm nay mát hơn 1 chút , Chợt thấy muốn được nằm 1 chút, ngủ 1 giấc thật ngon . nhưng công việc bộn bề đôi mắt em hoe đỏ, ai cũng nhìn em. Lạnh thật đấy, giá mà có anh ở đây, em đã cảm thấy hạnh phúc khi những lúc mưa thế này được gục dầu vào ngực anh ngủ 1 giấc ngon lành , hạnh phúc vì được anh sưởi ấm. Nhưng không sao, em sẽ để cho tâm hồn thảnh thơi tìm mơ về kí ức. Thật lòng, em quá cô đơn! Tối. Em đóng mình trong gian phòng, úp mặt vào gối và nghĩ về những kỉ niệm đã có với anh. Tình yêu sao ngọt ngào là thế, nhưng sao em lại cô đơn đến thế này ?. Đây không phải là ngày đầu tiên em như thế. Bao nhiêu ngày trôi qua nặng nề, em mệt mỏi, rã rời ...... Nhưng em đang cố gắng, gồng mình lên, cố gắng hết sức để tiếp tục vui vẻ những ngày tháng còn lại, để quên đi những nỗi nhớ khôn nguôi Bình An sẽ luôn đến bên anh , bên em và tất cả những người em luôn yêu thương . Ngủ thật ngon anh nhé

Xin lỗi chị, người anh yêu nhất


Chị! Hãy cho em được gọi tiếng chị như thế chị nhé. Em biết, chị có thể sẽ không đọc những lời em viết, chị có thể sẽ không nghe những lời em nói nhưng em vẫn muốn gửi đến chị những gì chân thành nhất trong em. Có lẽ là em đang ghen với chị. Em ghen vì chị có anh ấy, chị có những tháng ngày hạnh phúc bên anh ấy, còn em, em chỉ là người đứng phía sau nhìn về nơi hạnh phúc của chị và anh. Chị đừng trách em khi em trót yêu anh bởi giờ đây, chị đã
hạnh phúc hơn em rồi. Em cũng giống như chị, cũng yêu anh ấy chỉ khác một điều rằng, em là kẻ thứ ba. Lúc biết yêu anh cũng là lúc em biết rằng, anh đã thuộc về chị. Em cay đắng ngậm ngùi lặng lẽ dõi theo từng bước chân anh. Em muốn khóc nhưng lòng không cho khóc bởi em sợ những giọt nước mắt kia sẽ làm anh cảm thấy tội lỗi khi là anh trai của em. Em sợ anh ấy sẽ ban cho em một sự thương hại chứ không phải là tình cảm nào đó xuất phát từ con tim. Em biết mình thật không tốt khi đã dành tình cảm cho anh ấy mà không nghĩ đến chị. Nhưng chị ơi, chị là người hạnh phúc nhất trần gian này vì anh ấy chỉ yêu mình chị. Anh ấy mãi chỉ coi em như một người em gái bởi em hiểu hơn ai hết ánh mắt yêu thương và trái tim anh ấy thổn thức thế nào khi nhắc tên chị. Anh ấy kể cho em nghe về chị, nhiều lắm. Anh nói, anh yêu chị hơn bất cứ thứ gì trên đời và sẽ không ai có thể chia rẽ tình yêu ấy. Mỗi lần nhìn anh ấy vui là mắt em đẫm lệ chị à. Chị đừng giận hờn khi có lần em nhắn tin cho anh ấy bởi lúc ấy nỗi nhớ trong em cồn cào. Anh
ấy là người tốt, anh ấy cũng không thể không đọc tin nhắn của em nhưng dù có đọc trăm ngàn lần hoặc nhiều hơn thế nữa, anh ấy cũng không thổ lộ điều gì. Trong chuyện này em là kẻ có lỗi bởi đã dành trái tim cho một người không thuộc về mình và gây cho chị nhiều nghi ngờ không nên có. Chị cũng ghen đúng không chị? Em hiểu, tất cả chỉ vì chị yêu anh ấy mà thôi. Em biết mình không có quyền gì để đứng ở đây nữa, cũng không có quyền gì để chen ngang vào câu chuyện thế nên em sẽ ra đi. Em sẽ vĩnh viễn rời xa anh ấy để trả anh ấy về với chị, người mà cả đời này anh ấy lựa chọn. Em sẽ đi tìm hạnh phúc mới của riêng mình. Xin lỗi chị. Em xin lỗi vì đã cố tình chen ngang vào tình yêu của chị. Xin trả lại anh với tất cả những chân thành. Xin để anh về với chị dù trong em anh chỉ là kí ức và những giấc mơ.

Xin lỗi chị, người anh yêu nhất


Chị! Hãy cho em được gọi tiếng chị như thế chị nhé. Em biết, chị có thể sẽ không đọc những lời em viết, chị có thể sẽ không nghe những lời em nói nhưng em vẫn muốn gửi đến chị những gì chân thành nhất trong em. Có lẽ là em đang ghen với chị. Em ghen vì chị có anh ấy, chị có những tháng ngày hạnh phúc bên anh ấy, còn em, em chỉ là người đứng phía sau nhìn về nơi hạnh phúc của chị và anh. Chị đừng trách em khi em trót yêu anh bởi giờ đây, chị đã
hạnh phúc hơn em rồi. Em cũng giống như chị, cũng yêu anh ấy chỉ khác một điều rằng, em là kẻ thứ ba. Lúc biết yêu anh cũng là lúc em biết rằng, anh đã thuộc về chị. Em cay đắng ngậm ngùi lặng lẽ dõi theo từng bước chân anh. Em muốn khóc nhưng lòng không cho khóc bởi em sợ những giọt nước mắt kia sẽ làm anh cảm thấy tội lỗi khi là anh trai của em. Em sợ anh ấy sẽ ban cho em một sự thương hại chứ không phải là tình cảm nào đó xuất phát từ con tim. Em biết mình thật không tốt khi đã dành tình cảm cho anh ấy mà không nghĩ đến chị. Nhưng chị ơi, chị là người hạnh phúc nhất trần gian này vì anh ấy chỉ yêu mình chị. Anh ấy mãi chỉ coi em như một người em gái bởi em hiểu hơn ai hết ánh mắt yêu thương và trái tim anh ấy thổn thức thế nào khi nhắc tên chị. Anh ấy kể cho em nghe về chị, nhiều lắm. Anh nói, anh yêu chị hơn bất cứ thứ gì trên đời và sẽ không ai có thể chia rẽ tình yêu ấy. Mỗi lần nhìn anh ấy vui là mắt em đẫm lệ chị à. Chị đừng giận hờn khi có lần em nhắn tin cho anh ấy bởi lúc ấy nỗi nhớ trong em cồn cào. Anh
ấy là người tốt, anh ấy cũng không thể không đọc tin nhắn của em nhưng dù có đọc trăm ngàn lần hoặc nhiều hơn thế nữa, anh ấy cũng không thổ lộ điều gì. Trong chuyện này em là kẻ có lỗi bởi đã dành trái tim cho một người không thuộc về mình và gây cho chị nhiều nghi ngờ không nên có. Chị cũng ghen đúng không chị? Em hiểu, tất cả chỉ vì chị yêu anh ấy mà thôi. Em biết mình không có quyền gì để đứng ở đây nữa, cũng không có quyền gì để chen ngang vào câu chuyện thế nên em sẽ ra đi. Em sẽ vĩnh viễn rời xa anh ấy để trả anh ấy về với chị, người mà cả đời này anh ấy lựa chọn. Em sẽ đi tìm hạnh phúc mới của riêng mình. Xin lỗi chị. Em xin lỗi vì đã cố tình chen ngang vào tình yêu của chị. Xin trả lại anh với tất cả những chân thành. Xin để anh về với chị dù trong em anh chỉ là kí ức và những giấc mơ.

Ước gì anh còn chờ em!


Thật vậy, giá như
đâu đó có người
đợi em, dù xa đến
mấy, dù lâu đến
mấy, em vẫn sẽ
chấp nhận, sẽ đến bên người ấy vì
em biết rằng có
người vẫn đang
chờ đợi em. Người ta gọi nỗi nhớ anh của em là một căn bệnh. Người ta bảo bệnh này khó chữa và không phải bác sĩ là có thể chữa lành được. Em cười và nói rằng, đó là bệnh tim. Không sao cả vì em quen rồi. Thoáng đâu đó em giật mình, tim em quặn thắt vì nhớ anh nhưng chỉ một chút thôi rồi nó lại trở về trạng thái bình thường. Em lại làm việc và nói cười với bao người khác. Ai nhìn em có biết đâu rằng, em đang nhớ anh. Nếu anh cho em một chút hi vọng, một chút thôi để em biết rằng, anh đang đợi em, dù là ngày mai cũng được, chỉ cần anh đợi em, bao nhiêu năm nữa cũng được, chỉ cần anh đợi em… em sẽ chạy đến bên anh mặc cho con đường xa xôi và cách trở, bởi trái tim em không
thể yêu ai khác ngoài anh. Em đã tìm cho mình một niềm vui mới, kiếm tìm cho mình một thứ gọi là “tình yêu” để quên đi người em nhớ nhưng sao lòng em không thể rộng mở, không thể có một chút cảm giác nào với người ngồi kế bên. Người ta bảo em kén chọn. Đấy là vì người ta không hiểu em, không biết rằng trong lòng em, trong tim em, trong trí nhớ của em chỉ có anh là tồn tại. Anh biết không, em đang chỉ tồn tại mà không được sống. Anh là người đặc biệt trong tim em. Nhìn thấy anh em cũng đau khổ, không nhìn thấy anh em cũng đau khổ. Ở bên cạnh anh cũng đau khổ, không ở bên cạnh cũng đau khổ. Anh cười với em, em cũng đau khổ. Anh cười với người khác em còn đau khổ hơn. Anh gọi tên em, em cũng buồn, không gọi em cũng buồn. Em đã muốn bỏ đi nơi khác vì em sợ phải đối diện với người không yêu em? Nhưng ở bên cạnh anh có lẽ vẫn tốt hơn vì em yêu anh. Đau khổ mấy em cũng chịu được. Hôm qua có người gọi điện. Tên hiện rõ trên điện thoại nhưng không hiểu sao mắt em lại mờ đến thế, em nhìn nhầm đó là tên anh. Em mừng quýnh và một tiếng “anh à” phát ra. Em chột dạ khi người bên kia là bạn gái em. Nó rủ em đi chơi đấy nhưng em đâu có tâm trí nào mà vui vẻ đâu anh. Đi học về, em lững thững bước trên đường phố. Đầu óc không biết đang nghĩ đến ai. Giật mình thấy dáng người đi đằng trước, sao giống anh đến thế. Em chạy đến, vỗ mạnh vào vai “anh à”. Người ta nhìn em bằng ánh mắt ngạc nhiên và nụ cười trên môi em tắt hẳn. Thì ra em
đã nhận lầm người. Nhiều đêm em bất chợt tỉnh giấc, dậy ngồi bên lan can, cầm ly cà phê nghĩ về anh. Em tự cho mình là đứa dở hơi như thế. Em cũng không biết người ta nghĩ về tình yêu như thế nào nhưng thật sự đó là tình yêu em dành cho anh. Có thể nó là ngu ngốc nhưng em chỉ biết con tim em không cho phép em thôi làm vậy. Nếu không phải là anh cũng yêu em thì thôi anh nhé, đừng dành cho em sự quan tâm ấy nữa để em có thể quên anh, để em cho nó thành kỉ niệm, đóng gói vào trong kí ức không bao giờ lục tìm lại. Còn nếu anh yêu em dù một chút thôi cũng được, hãy nói với em một lời để em chờ anh, đợi anh. Em chấp nhận điều đó vì em biết, xa anh, có thể vài năm nữa em cũng sẽ không yêu ai hơn anh được. Nếu biết chắc rằng anh sẽ đợi em, anh cho em niềm hi vọng thì em sẽ nguyện sống hết mình, sẽ phấn đấu hết mình, học tập hết mình để xứng đáng là người anh yêu. Nếu anh yêu em, muốn chờ đợi ngày em vững bước thì hãy nói với em một lời anh nhé, để em có niềm tin, có nghị lực hơn trong cuộc sống vốn tẻ nhạt này