Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012

Bình an nhé



Sáng. Mở mắt tỉnh dậy, nhìn qua cửa sổ, ánh sáng le lói vào phòng, em cảm thấy có điều gì đó buồn vô hạn. Lại một ngày mới bắt đầu với bao dự định, nhưng em chưa làm được điều gì cả. Chỉ luẩn quẩn trong căn phòng, nghĩ về cuộc sống, tương lai và nhiều thứ. Hạnh phúc, tình yêu, những thứ khó kiếm tìm ấy với em mà nói thật mong manh. Em lại dậy, chuẩn bị đi làm và cố gắng nghĩ tới những việc để qua một ngày cho nhanh. Bao ngày nay em vẫn thế, vẫn lặng lẽ bước chân đi như vậy, bình yên đến lạ! Ngày. Em mệt mỏi với bộn bề công việc trước mắt. Ngổn ngang đó nhưng em chẳng thể tập trung làm được gì, bởi tâm trí em luôn luẩn quẩn hình bóng anh, người em đã từng yêu thương và mong muốn được tựa vai vào. Em đã từng biết yêu, đã từng khóc, từng cười, từng hạnh phúc, từng đau khổ về tất cả những gì diễn ra xung quanh mình. Em tự hỏi, tại sao mình lại yêu anh nhiều đến thế? Hết giờ làm. Em trở về với căn phòng trống trải. Bao nhiêu thứ cứ diễn ra trước mắt, vậy mà em cứ đi vô định, công việc quen thuộc tới nỗi em không còn ý thức được mình đã làm tới chỗ nào, làm ra sao, thất bại bao nhiêu lần và có ai đứng bên cạnh đang nhìn vẻ thẫn thờ của em không nữa. Em mệt mỏi, sống cho qua những ngày đầy mệt mỏi này Cơn mưa rào bất chợt. Em chợt nhận ra thời tiết hôm nay mát hơn 1 chút , Chợt thấy muốn được nằm 1 chút, ngủ 1 giấc thật ngon . nhưng công việc bộn bề đôi mắt em hoe đỏ, ai cũng nhìn em. Lạnh thật đấy, giá mà có anh ở đây, em đã cảm thấy hạnh phúc khi những lúc mưa thế này được gục dầu vào ngực anh ngủ 1 giấc ngon lành , hạnh phúc vì được anh sưởi ấm. Nhưng không sao, em sẽ để cho tâm hồn thảnh thơi tìm mơ về kí ức. Thật lòng, em quá cô đơn! Tối. Em đóng mình trong gian phòng, úp mặt vào gối và nghĩ về những kỉ niệm đã có với anh. Tình yêu sao ngọt ngào là thế, nhưng sao em lại cô đơn đến thế này ?. Đây không phải là ngày đầu tiên em như thế. Bao nhiêu ngày trôi qua nặng nề, em mệt mỏi, rã rời ...... Nhưng em đang cố gắng, gồng mình lên, cố gắng hết sức để tiếp tục vui vẻ những ngày tháng còn lại, để quên đi những nỗi nhớ khôn nguôi Bình An sẽ luôn đến bên anh , bên em và tất cả những người em luôn yêu thương . Ngủ thật ngon anh nhé

Xin lỗi chị, người anh yêu nhất


Chị! Hãy cho em được gọi tiếng chị như thế chị nhé. Em biết, chị có thể sẽ không đọc những lời em viết, chị có thể sẽ không nghe những lời em nói nhưng em vẫn muốn gửi đến chị những gì chân thành nhất trong em. Có lẽ là em đang ghen với chị. Em ghen vì chị có anh ấy, chị có những tháng ngày hạnh phúc bên anh ấy, còn em, em chỉ là người đứng phía sau nhìn về nơi hạnh phúc của chị và anh. Chị đừng trách em khi em trót yêu anh bởi giờ đây, chị đã
hạnh phúc hơn em rồi. Em cũng giống như chị, cũng yêu anh ấy chỉ khác một điều rằng, em là kẻ thứ ba. Lúc biết yêu anh cũng là lúc em biết rằng, anh đã thuộc về chị. Em cay đắng ngậm ngùi lặng lẽ dõi theo từng bước chân anh. Em muốn khóc nhưng lòng không cho khóc bởi em sợ những giọt nước mắt kia sẽ làm anh cảm thấy tội lỗi khi là anh trai của em. Em sợ anh ấy sẽ ban cho em một sự thương hại chứ không phải là tình cảm nào đó xuất phát từ con tim. Em biết mình thật không tốt khi đã dành tình cảm cho anh ấy mà không nghĩ đến chị. Nhưng chị ơi, chị là người hạnh phúc nhất trần gian này vì anh ấy chỉ yêu mình chị. Anh ấy mãi chỉ coi em như một người em gái bởi em hiểu hơn ai hết ánh mắt yêu thương và trái tim anh ấy thổn thức thế nào khi nhắc tên chị. Anh ấy kể cho em nghe về chị, nhiều lắm. Anh nói, anh yêu chị hơn bất cứ thứ gì trên đời và sẽ không ai có thể chia rẽ tình yêu ấy. Mỗi lần nhìn anh ấy vui là mắt em đẫm lệ chị à. Chị đừng giận hờn khi có lần em nhắn tin cho anh ấy bởi lúc ấy nỗi nhớ trong em cồn cào. Anh
ấy là người tốt, anh ấy cũng không thể không đọc tin nhắn của em nhưng dù có đọc trăm ngàn lần hoặc nhiều hơn thế nữa, anh ấy cũng không thổ lộ điều gì. Trong chuyện này em là kẻ có lỗi bởi đã dành trái tim cho một người không thuộc về mình và gây cho chị nhiều nghi ngờ không nên có. Chị cũng ghen đúng không chị? Em hiểu, tất cả chỉ vì chị yêu anh ấy mà thôi. Em biết mình không có quyền gì để đứng ở đây nữa, cũng không có quyền gì để chen ngang vào câu chuyện thế nên em sẽ ra đi. Em sẽ vĩnh viễn rời xa anh ấy để trả anh ấy về với chị, người mà cả đời này anh ấy lựa chọn. Em sẽ đi tìm hạnh phúc mới của riêng mình. Xin lỗi chị. Em xin lỗi vì đã cố tình chen ngang vào tình yêu của chị. Xin trả lại anh với tất cả những chân thành. Xin để anh về với chị dù trong em anh chỉ là kí ức và những giấc mơ.

Xin lỗi chị, người anh yêu nhất


Chị! Hãy cho em được gọi tiếng chị như thế chị nhé. Em biết, chị có thể sẽ không đọc những lời em viết, chị có thể sẽ không nghe những lời em nói nhưng em vẫn muốn gửi đến chị những gì chân thành nhất trong em. Có lẽ là em đang ghen với chị. Em ghen vì chị có anh ấy, chị có những tháng ngày hạnh phúc bên anh ấy, còn em, em chỉ là người đứng phía sau nhìn về nơi hạnh phúc của chị và anh. Chị đừng trách em khi em trót yêu anh bởi giờ đây, chị đã
hạnh phúc hơn em rồi. Em cũng giống như chị, cũng yêu anh ấy chỉ khác một điều rằng, em là kẻ thứ ba. Lúc biết yêu anh cũng là lúc em biết rằng, anh đã thuộc về chị. Em cay đắng ngậm ngùi lặng lẽ dõi theo từng bước chân anh. Em muốn khóc nhưng lòng không cho khóc bởi em sợ những giọt nước mắt kia sẽ làm anh cảm thấy tội lỗi khi là anh trai của em. Em sợ anh ấy sẽ ban cho em một sự thương hại chứ không phải là tình cảm nào đó xuất phát từ con tim. Em biết mình thật không tốt khi đã dành tình cảm cho anh ấy mà không nghĩ đến chị. Nhưng chị ơi, chị là người hạnh phúc nhất trần gian này vì anh ấy chỉ yêu mình chị. Anh ấy mãi chỉ coi em như một người em gái bởi em hiểu hơn ai hết ánh mắt yêu thương và trái tim anh ấy thổn thức thế nào khi nhắc tên chị. Anh ấy kể cho em nghe về chị, nhiều lắm. Anh nói, anh yêu chị hơn bất cứ thứ gì trên đời và sẽ không ai có thể chia rẽ tình yêu ấy. Mỗi lần nhìn anh ấy vui là mắt em đẫm lệ chị à. Chị đừng giận hờn khi có lần em nhắn tin cho anh ấy bởi lúc ấy nỗi nhớ trong em cồn cào. Anh
ấy là người tốt, anh ấy cũng không thể không đọc tin nhắn của em nhưng dù có đọc trăm ngàn lần hoặc nhiều hơn thế nữa, anh ấy cũng không thổ lộ điều gì. Trong chuyện này em là kẻ có lỗi bởi đã dành trái tim cho một người không thuộc về mình và gây cho chị nhiều nghi ngờ không nên có. Chị cũng ghen đúng không chị? Em hiểu, tất cả chỉ vì chị yêu anh ấy mà thôi. Em biết mình không có quyền gì để đứng ở đây nữa, cũng không có quyền gì để chen ngang vào câu chuyện thế nên em sẽ ra đi. Em sẽ vĩnh viễn rời xa anh ấy để trả anh ấy về với chị, người mà cả đời này anh ấy lựa chọn. Em sẽ đi tìm hạnh phúc mới của riêng mình. Xin lỗi chị. Em xin lỗi vì đã cố tình chen ngang vào tình yêu của chị. Xin trả lại anh với tất cả những chân thành. Xin để anh về với chị dù trong em anh chỉ là kí ức và những giấc mơ.

Ước gì anh còn chờ em!


Thật vậy, giá như
đâu đó có người
đợi em, dù xa đến
mấy, dù lâu đến
mấy, em vẫn sẽ
chấp nhận, sẽ đến bên người ấy vì
em biết rằng có
người vẫn đang
chờ đợi em. Người ta gọi nỗi nhớ anh của em là một căn bệnh. Người ta bảo bệnh này khó chữa và không phải bác sĩ là có thể chữa lành được. Em cười và nói rằng, đó là bệnh tim. Không sao cả vì em quen rồi. Thoáng đâu đó em giật mình, tim em quặn thắt vì nhớ anh nhưng chỉ một chút thôi rồi nó lại trở về trạng thái bình thường. Em lại làm việc và nói cười với bao người khác. Ai nhìn em có biết đâu rằng, em đang nhớ anh. Nếu anh cho em một chút hi vọng, một chút thôi để em biết rằng, anh đang đợi em, dù là ngày mai cũng được, chỉ cần anh đợi em, bao nhiêu năm nữa cũng được, chỉ cần anh đợi em… em sẽ chạy đến bên anh mặc cho con đường xa xôi và cách trở, bởi trái tim em không
thể yêu ai khác ngoài anh. Em đã tìm cho mình một niềm vui mới, kiếm tìm cho mình một thứ gọi là “tình yêu” để quên đi người em nhớ nhưng sao lòng em không thể rộng mở, không thể có một chút cảm giác nào với người ngồi kế bên. Người ta bảo em kén chọn. Đấy là vì người ta không hiểu em, không biết rằng trong lòng em, trong tim em, trong trí nhớ của em chỉ có anh là tồn tại. Anh biết không, em đang chỉ tồn tại mà không được sống. Anh là người đặc biệt trong tim em. Nhìn thấy anh em cũng đau khổ, không nhìn thấy anh em cũng đau khổ. Ở bên cạnh anh cũng đau khổ, không ở bên cạnh cũng đau khổ. Anh cười với em, em cũng đau khổ. Anh cười với người khác em còn đau khổ hơn. Anh gọi tên em, em cũng buồn, không gọi em cũng buồn. Em đã muốn bỏ đi nơi khác vì em sợ phải đối diện với người không yêu em? Nhưng ở bên cạnh anh có lẽ vẫn tốt hơn vì em yêu anh. Đau khổ mấy em cũng chịu được. Hôm qua có người gọi điện. Tên hiện rõ trên điện thoại nhưng không hiểu sao mắt em lại mờ đến thế, em nhìn nhầm đó là tên anh. Em mừng quýnh và một tiếng “anh à” phát ra. Em chột dạ khi người bên kia là bạn gái em. Nó rủ em đi chơi đấy nhưng em đâu có tâm trí nào mà vui vẻ đâu anh. Đi học về, em lững thững bước trên đường phố. Đầu óc không biết đang nghĩ đến ai. Giật mình thấy dáng người đi đằng trước, sao giống anh đến thế. Em chạy đến, vỗ mạnh vào vai “anh à”. Người ta nhìn em bằng ánh mắt ngạc nhiên và nụ cười trên môi em tắt hẳn. Thì ra em
đã nhận lầm người. Nhiều đêm em bất chợt tỉnh giấc, dậy ngồi bên lan can, cầm ly cà phê nghĩ về anh. Em tự cho mình là đứa dở hơi như thế. Em cũng không biết người ta nghĩ về tình yêu như thế nào nhưng thật sự đó là tình yêu em dành cho anh. Có thể nó là ngu ngốc nhưng em chỉ biết con tim em không cho phép em thôi làm vậy. Nếu không phải là anh cũng yêu em thì thôi anh nhé, đừng dành cho em sự quan tâm ấy nữa để em có thể quên anh, để em cho nó thành kỉ niệm, đóng gói vào trong kí ức không bao giờ lục tìm lại. Còn nếu anh yêu em dù một chút thôi cũng được, hãy nói với em một lời để em chờ anh, đợi anh. Em chấp nhận điều đó vì em biết, xa anh, có thể vài năm nữa em cũng sẽ không yêu ai hơn anh được. Nếu biết chắc rằng anh sẽ đợi em, anh cho em niềm hi vọng thì em sẽ nguyện sống hết mình, sẽ phấn đấu hết mình, học tập hết mình để xứng đáng là người anh yêu. Nếu anh yêu em, muốn chờ đợi ngày em vững bước thì hãy nói với em một lời anh nhé, để em có niềm tin, có nghị lực hơn trong cuộc sống vốn tẻ nhạt này

Em đã hết kiên nhẫn để đợi chờ


Em đã thôi không còn mơ mộng gì nhiều, thôi mong chờ về một người mang nụ cười và hạnh phúc, thôi mơ tưởng về những ngày sắp đến có anh và nắng ấm. Em thôi không phải vì lòng em thay đổi, em thôi vì em hết kiên nhẫn để đợi chờ và em bất lực để níu kéo. Bên anh giờ đây có em hay không thì vẫn vậy, cuộc sống của anh vẫn thế. Bạn bè anh vẫn bên anh như trước và có lẽ "người nào đó" vẫn thích anh như em từng thích anh. Không có em - cảm giác này chắc anh cũng đã quen quá rồi bởi nhiều khi sự hiện diện của em mờ nhạt quá phải không anh? Một ngày, hai ngày, ba ngày, nhiều ngày... không nhìn thấy nhau, không nói chuyện với nhau, không quan tâm gì đến nhau... cuộc sống vẫn y như vậy. Gần nhau lắm nhưng hóa ra lại rất xa anh à, thương nhau lắm nhưng cuối cùng thì vẫn thương bản thân mình hơn. Em ích kỷ, nhỏ nhen nên lúc nào cũng cần có anh bên cạnh. Anh rộng rãi, bao dung để mặc em giữa đường đời. Một ngày em xuôi ngược, bon chen đến lúc tối trời chỉ muốn tìm về anh, tìm về chút yên bình, hạnh phúc. Một ngày em vui vẻ, cợt đùa đến lúc nắng tắt chỉ muốn dựa vào anh mà thở than, nũng nịu. Một ngày em độc bước lẻ loi khi đêm buông xuống rồi chỉ mong tìm một bàn tay dịu dàng nắm lấy. Một ngày em ngang ngạnh giữa dòng đời nhưng cuối cùng vẫn chỉ muốn trôi nhẹ về anh để thú nhận mình rất ư mỏng manh, yếu đuối. Ước muốn của em cũng chỉ có vậy, đơn sơ, bình thường như chính con người em nhưng mà không bao giờ em có được. Nhìn thấy anh ở đó, rất gần nhưng với tay không tới, nhìn lại xung quanh, một vài người đang đưa tay để đợi chờ nắm lấy tay em. Trái tim không có lý lẽ anh à nhưng ngược lại bộ não con người thì ngập đầy lý trí và với em, bộ não đang dần dần kiểm soát luôn trái tim rồi. Tự nhận mình là một người hờ hững, cũng đã bị chỉ trích là quá vô tâm... Vậy mà lại có lúc em thấy chạnh lòng khi em nghĩ về anh. Hóa ra cho dù em có thật sự không để tâm, thật sự phớt lờ, không nghĩ đến sự vô tình của anh thì em vẫn thấy rất buồn, rất tủi thân. Đơn giản thôi anh vì em vẫn là một người con gái. Nhiều ngày em đợi chờ ở anh một niềm vui, một bất ngờ và cũng từng đấy ngày em nhận được thế nào là hụt hẫng, tuyệt vọng. Em vì anh
mà thay đổi nhiều quá! Em vì anh mà biết đợi, biết chờ, biết trông, biết ngóng và em cũng vì anh mà biết được trước đây mình đã rất tàn nhẫn với nhiều người. Nụ cười của em từng là nước mắt của người ta. Đến hôm nay em trả lại anh cũng bằng nước mắt. Bây giờ em biết nước mắt mặn đắng, biết nụ cười héo hắt là thế nào rồi anh ạ. Em xa anh để em được là chính mình, em xa anh để anh tìm được một người yêu thương anh nhiều hơn em. Em xa anh để anh trở về với cuộc sống của tự do, không ràng buộc, em xa anh để anh biết là một lần nữa anh đã đánh mất em. Anh sẽ hạnh phúc khi không có em, anh nhé!

Lệ buồn khuya vắng


Một ngày nữa lại
đã sắp qua đi,
trong bóng tôi
bây giờ chìm lặng
những tiếng
động, chỉ còn bàn tay anh trên bàn
phím u buồn này,
ngồi đây viết lên
những nỗi nhớ
của anh về em trong đêm tối hôm nay, nỗi nhớ nào cho anh để
rồi thao thức từng đêm khi anh lại vẫn nghĩ tới
em, lệ buồn nào trong đêm vắng tối nay, khi
anh đang vẫn âm thầm gọi tên em trong những
giấc mơ, và rồi giờ đây hình bóng của em đã
chiếm hết những sự suy nghĩ của anh, thao thức cả một đêm dài, anh biết làm sao đây, khi
bây giờ em đang trong giấc ngủ say, không hề
biết rằng anh bây giờ đang rất là nhớ em, vẫn
ngồi đây như bao đêm qua, lặng thầm một
mình anh nhìn ngắm những ngôi sao vẫn sáng
trong màn đêm, lung linh ánh sáng của sự hy vọng của một niềm ao ước tưởng như không
bao giờ phai, cứ mỗi lần như vậy em ơi có biết
rằng anh ước về một tương lai, có em và anh
trong cuộc sống đầy hạnh phúc. Đã từ bao giờ
anh luôn mong muốn có em, đã từ hôm nào
anh cảm thấy yêu em, hay là từ cái nhìn đó khi anh đã bị cuốn hút theo nét mặt thơ ngây của
em, của sự nhí nhảnh, của cái tuổi hồn nhiên
trong em, của sự mong muốn được làm quen
với em, để rồi giờ đây nguyện vọng đã thành,
và anh lại bối rối khi anh nhìn thấy em đang ở
trước mặt anh, được nói chuyện với em, anh muốn nói lên biết bao đều yêu thương để gửi
tới em, nhưng rồi anh vẫn vậy lặng im trong sự
mong đợi của một tình yêu, làm sao anh có thể
quên được em, khi anh đã muốn nói lên lời yêu
em một cách tha thiết, làm sao cho anh vơi bớt
đi những nỗi sầu trong đêm vắng, khi anh nghĩ rằng anh phải xa em, làm sao anh quên cho
được những nụ cười của em. Không em à, anh
sẽ không bao giờ quên được em, cho dù em có
nói gì đi nữa anh cũng sẽ yêu và chỉ yêu em mà
thôi, cho dù thời gian có xoá nhoà đi tất cả, có
xoá đi kiếp sống này thì anh đây vẫn nhớ em mãi không nguôi. Lời nguyện cầu nào để cho
chúng ta, khi anh vẫn cầu nguyện tới tất cả
những gì trong đời để anh có được em, khi anh
và em là một đôi, và xin mọi thứ đừng có xoá
nhoà đi tất cả những tình cảm của anh đã trao
về em thật nhiều, vẫn mãi say đắm trong tình yêu anh đã trót trao về em hôm này. Xin em
luôn giữ mãi anh trong trái tim của em, về một
kẻ đang yêu em từng ngày.
Nỗi nhớ đêm vắng về người tôi yêu.

[TRUYEN TEEN] Dù vô vọng thì em vẫn đợi...


Gửi anh yêu
thương! Hà Nội đang mưa
rất to, và như bao
cơn mưa rơi
xuống đời em,
cơn mưa này lại
làm em nhớ anh. Tình yêu của em cũng giống như một cơn mưa lúc dữ dội lúc dịu
êm và em chỉ muốn mưa mãi thôi . Không biết từ bao giờ em lại yếu đuối , đến
mức sợ những tia nắng sẽ mang anh đi, em
không đủ can đảm đối mặt với những khó khăn
bên cạnh chúng ta, mặc dù trước khi yêu anh,
em là một cô gái mạnh mẽ và không ngại thử
thách. Có những lúc em chỉ ước sao mình không yêu
nhau muộn hơn, muộn hơn 2 năm nữa, để tình
yêu của em không phải giấu giếm như bây giờ,
để em không phải buồn bã và luôn lo lắng như
bây giờ. Em không xuất sắc, nhưng cũng không
quá kém cỏi, nhưng chính việc anh giấu bố mẹ về mối quan hệ này làm em cảm thấy tự ti về
bản thân. Chúng ta cũng đã đủ lớn và quyết
định mọi thứ và nghiêm túc trong mọi chuyện,
nhưng anh lại làm em hoang mang vì điều ấy,
càng yêu anh em lại càng sợ... Liệu em có đủ can đảm vượt qua mọi thử thách
để chạm tay đến Cầu vồng tình yêu được như
chị Mộc Miên và anh Minh Khang không. Họ
yêu nhau và cũng chịu rào cản gia đình như
chúng ta, Mộc Miên có thể chờ cho đến khi gia
đình Minh Khang chấp nhận mặc cho bản thân bị tủi nhục đắng cay, bởi vì bên cạnh chị ấy có
một Minh Khang quả cảm, dám đấu tranh cho
tình yêu của mình. Có lẽ anh sẽ nghĩ những
điều ấy chỉ có trong phim ảnh, nhưng ngoài đời
thực cũng không ít đôi như thế, và họ dám đối
mặt, còn chúng ta, chúng ta lại né tránh. Có những lúc em chỉ ước rằng, giá như anh không
im lặng, giá như anh tiếp thêm sức mạnh cho
em . Nhưng em sẽ vẫn cứ tin anh nhé, dù niềm tin ấy
mong manh, tình yêu ấy có vô vọng, thì em sẽ
vẫn tin và yêu anh. Bởi vì có lẽ ngoài anh ra, con
tim này sẽ chẳng thể rung động thêm lần nào
nữa. Và em sẽ yêu anh, đủ nhiều để cho anh sức
mạnh, cho anh dũng cảm để khẳng định tình yêu này. Em sẽ đợi. Dù cuộc sống có khó khăn thì hãy nhớ rằng,
luôn có một cơn mưa bên đời anh, yêu và chỉ
yêu mình anh!

Anh - Cơn gió lạ...


Gửi anh - cơn gió
lạ của em! Hãy cho em gọi
anh như thế nhé,
dù chỉ một lần
thôi bởi chúng ta
mãi mãi không
thuộc về nhau. Chúng mình như hai đường thẳng song song, cứ chạy mãi như
thế cho đến hết cuộc đời này, chỉ bởi chúng
mình đã có hạnh phúc của riêng mình. Em ước gì: giá như chúng mình chưa bao giờ
gặp nhau.
Em ước gì: giá như anh đừng nhìn em như thế.
Em ước gì: giá như anh đừng nói với em như
thế.
Em ước gì: giá như đừng có cuộc đi xa như thế. Và em ước gì: giá như em đừng như bây giờ.
Tại bởi: anh là người như em muốn.
Tại bởi: em là người đa cảm.
Tại bởi: em là người yếu mềm.
Tại bởi: em là người hay mộng mơ.
Và tại bởi em đã “say nắng” anh. Từ sau cái ngày đi công tác đó, em cảm thấy
như trái tim mình lại trỗi dậy, lại khao khát nhớ
mong, tình cảm của em như được hồi sinh trở
lại. Em biết mình thật ngốc vì những gì anh đối
với em chỉ như người đồng nghiệp với nhau
thôi phải không anh? Nếu như hôm đó anh đừng chủ động nhắn tin cho em thì chuyến đi
công tác đó sẽ không có những ánh mắt, cử chỉ,
lời nói dành cho nhau. Em là người đa cảm, hay
nghĩ mông lung, hay bị chi phối bởi những điều
như vậy. Em cũng ước rằng hôm đó em không nghe một
người phán rằng: em thất vọng về chồng, khi
lấy chồng đã phải hạ tiêu chuẩn người chồng
xuống rất nhiều. Em giật mình thảng thốt bởi
sao người ta lại nói đúng và đúng vào thời
điểm em gặp anh. Cả đêm hôm đó em không thể nào ngủ được, cứ vẩn vơ nghĩ mãi về lời
nói đó. Và cũng bởi em nghĩ về anh. Em biết
thực tại rằng không phải trong cuộc đời này
mong điều gì cũng thành hiện thực cả. Nhưng anh xuất hiện vào đúng thời điểm này,
vào đúng lúc mà em cho rằng mình chỉ có tình
yêu vĩnh cữu dành cho người chồng đang hết
mực yêu thương em. Em cũng biết được câu
“say nắng” nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng
một ngày nào đó mình lại có thể “say nắng” một ai đó. Anh xuất hiện rất đỗi bình thường,
nhẹ nhàng, dịu dàng như cơn gió thoảng qua.
Em nhớ ngày đầu tiên em gặp anh là tại phòng
thư ký, anh không gây ấn tượng gì với em. Và cả những ngày sau đó nữa khi mà sếp của
chúng mình hay lên cơ quan thì em và anh cũng
dường như hai người xa lạ, chẳng hỏi han gì
nhau. Rồi một ngày, mà em cho rằng đó là ngày
em cảm nhân được điều gì đó từ anh, khi em
đang đi lên phòng họp, vô tình em nhìn lên thì bất chợt bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn em
chăm chú, em quay vội mặt đi. Ngay khoảnh
khắc đó, em cảm nhận có điều kì lạ trong ánh
mắt của anh, nhưng rồi cảm giác đó trôi qua rất
nhanh. Cho đến ngày cơ quan tổ chức buổi gặp mặt,
lần đầu tiên anh nói với em đó là lúc em đang
chuẩn bị đi về, anh nói một câu lửng lơ làm em
khó hiểu: “Sao dạo này em ấy thế?”. Em chỉ nhìn
anh và cười, đơn giản em nghĩ đó chỉ là câu
đùa của cánh đàn ông mà thôi. Và rồi những ngày sau đó, em cảm thấy anh dường như chủ
động hơn mỗi khi sang cơ quan, anh lấy lí do để
có thể vào phòng em, hỏi thăm em. Em rất hay bị gây ấn tượng mạnh, anh có biết vì
sao không? Chắc có lẽ anh không bao giờ biết
được. Đó là buổi họp, khi mà sếp của chúng
mình vẫn trong phòng họp, em và đồng nghiệp
ngồi ở ngoài thì gặp anh đứng ở đó, anh nhìn
em và nói rằng: “Tiếc nhỉ, giá như mà mình gặp em H sớm thì tốt hơn không?”. Đấy, chỉ những
hành động hay câu nói đơn giản thế thôi mà em
lại bị ấn tượng. Con người em mâu thuẫn thế
đấy. Anh à! Cũng kể từ khi đi công tác về, em luôn
nghĩ về anh, về ánh mắt của anh, về lời nói của
anh, về cử chỉ anh dành cho em. Em biết có thể
đối với anh đó là điều hoàn toàn bình thường
nhưng với em nó sao lại gần gũi đến thế. Em
biết em đã “cảm” anh mất rồi. Từng ngày trôi qua, em vẫn mong được gặp anh dù chỉ là vô
tình trên những con đường nhỏ của Hà Nội, dù
chỉ là vô tình đi ngang qua cơ quan mà thôi.
Nhưng đâu phải mong là được phải không anh?
Dù chúng ta đâu có cách xa nhau hàng ngàn
hàng vạn km đâu, phải không anh? Em vẫn luôn cố gắng không nghĩ về anh, bởi
bên em còn có gia đình nhỏ bé và bên anh là
người vợ hiền đảm đang và những đứa con
ngoan ngoãn. Dù trong lòng vẫn nhớ anh
nhưng lí trí mách bảo em rằng không thể được.
Và bây giờ điều khó xử vô cùng đối với em là làm sao để quên được anh. Càng cố quên anh
thì lại càng nhớ đến anh. Em đã đọc được một
câu châm ngôn rằng “Đừng cố học cách quên
mà hãy học cách sống cho thanh thản”, em nghĩ
điều đó là đúng và có lẽ em nên như thế, có vậy
tâm hồn mới thanh thản và nguôi ngoai nỗi nhớ về anh. Ngày ngày em vẫn nghe những bản nhạc không
lời như một cách để cho tâm hồn thư thái, như
một cách nhắc nhở em rằng hãy sống cho hiện
tại. Có một câu mà em thấy thích nhất và nó
cũng dường như đúng với em, đó là “Khoảng
cách, là khi em đứng cạnh anh và mình chỉ cảm nhận mùi hương thơm bay phất phơ qua làn
tóc. Là thấy tóc mai vương vất. Là đơn giản
thôi, lén nhìn gương mặt góc cạnh ấy, tim
không thôi hồi hộp để rồi vờ vĩnh quay đi khi
có ánh nhìn đáp trả. Là lặng người khi anh
ngắm nhìn mà em biết chỉ cần quay lưng thôi, mắt sẽ chạm”. Và anh, khuôn mặt ấy, hình dáng ấy, ánh mắt
ấy, tiếng nói ấy, nụ cười ấy hàng ngày vẫn đâu
đó phảng phất trong em. Và chúng mình, đã có thể có những buổi hẹn
hò, đã có thể có những cái nắm tay, đã có thể
ngồi bên nhau hàng giờ nhưng rồi tất cả cũng
chỉ là những lời nói vu vơ, chỉ là những ánh mắt
ấm áp, chỉ là nụ cười thân thương mà thôi. Và tất cả những điều trên đây là em viết dành
cho anh - người đàn ông đi qua cuộc đời em
như một làn gió mát nhẹ thoảng qua rồi bay
vút vào hư không. Giữa trái tim và lý trí, em chỉ được chọn một
trong hai, và em phải trở về với hiện tại. Em
mong rằng em sẽ mau chóng lại trở về với cuộc
sống thực hàng ngày của em như ngày em chưa
từng gặp anh, như ngày em chưa từng nghĩ
đến anh, không mơ mộng nhiều, không viển vông nhiều nhưng sẽ thực tế hơn, sẽ đúng với
cuộc sống của em hơn. Và có lẽ anh không bao giờ có thể đọc nó. Em
chỉ cần anh biết rằng có một người quan tâm
đến anh như người em gái quan tâm, lo lắng
cho anh trai là em vui rồi. Nếu như có một ngày
nào đó mà anh biết được thì điều em mong
nhất đó là hãy là người anh trai của em, em vẫn luôn mong mình có một người anh trai thực sự
chỉ bởi không phải tất cả những suy nghĩ, trăn
trở trong cuộc sống đều có thể chia sẻ hết được,
chỉ bởi nó sẽ là khoảng trời riêng của mỗi
người mà thôi. Ngày mai trời lại sáng. Chúc anh
mọi điều tốt đẹp.